Thinking, Reviews & Solutions



GIAO THỨC

 


Tháng  tư rồi, tôi liên hệ một người bạn trên facebook để mua bảo hiểm nhân thọ. Anh ngạc nhiên hỏi vì sao muốn thực hiện điều này, đáp em cũng không biết, chỉ là có cảm giác không an tâm cho những ngày sắp tới. Và rồi, năm hai ngàn không trăm hai mốt là một năm chắc bất kỳ ai còn đang sống sẽ khó mà quên, một năm thật buồn cho hơn bốn mươi năm đã sống qua.

Hồi lớp bốn, lần đầu tiên chứng kiến đám ma của một người bạn trong xóm, đi tắm sông mà chết. Theo phong tục, người đuối nước thì không để quan trong nhà, nên gia đình họ để đầu con hẻm của khu phố. Nhiều năm sau đó, tôi vẫn mường tượng ra cái cảnh khâm liệm lộ thiên xác người bạn đó giữa phố phường.

Năm hai ngàn không trăm mười, Nội mất. Tôi ra Đà Nẵng trễ, nên không thấy được mặt bà. Mấy đêm làm đám, nằm ngủ cạnh quan tài, mong được thấy Nội, nhưng không có gì cả. Một tháng sau vô lại Saigon, một đêm đau bụng quặn quại, trong bóng tối chợt thấy dáng người thân quen, vén áo bà ba: "Hoành ơi, dầu đây, con xức cho đỡ đau...". Tỉnh dậy, khóc nức nở, cuối cùng tôi cũng đã được thấy Nội, và đó là lần duy nhất và cuối cùng nghe được giọng của Nội.

Một sáng cuối tháng mười một, mở cửa sổ theo thói quen, một tổ ong chà bá đã thành hình ngay ban công. Có lẽ đêm qua đàn ong đến làm tổ, trong lúc tôi mơ thấy những con diều màu đỏ căng gió trên đỉnh đèo Hải Vân. Có cảm giác sợ, là người bị ám ảnh bởi những hình ảnh, vật thể lổ chổ, nhưng vẫn muốn dõi theo những con ong kia sẽ làm gì trong những ngày tiếp theo. Rất may, cửa sổ có khung lưới phụ, nên nước sông không phạm nước giếng, địa phận của ong là bên ngoài cửa sổ, còn tôi thì bên trong. Đến hôm nay, tổ lớn dần, có hôm ong bay hút nhụy, nên còn thấy được miếng sáp lớn. Liệu sau này, mình có nên ăn ong lấy mật hay không? 

Hôm kia là tròn bốn mươi ba, càng về sau tôi hay nghĩ về luân hồi, về những sự lặp lại tưởng ngẫu nhiên, nhưng nó như được lập trình. Thình thoảng, trong đầu lại lóe lên những ký ức lạ, mà tôi biết rằng nó chưa từng xảy ra hoặc chưa từng có trong cuộc đời này. Nhưng hồi tháng năm, tôi đã gặp được điều kỳ diệu, là tôi biết rằng điều này chỉ hiện hữu trong các giấc mơ của mình. Tôi sẽ không nói ra điều kỳ diệu đó, tôi sẽ giữ cho riêng mình ít nhất là thêm hai mươi năm nữa. Nhưng tôi tin, đó không phải là sự ngẫu nhiên.

Khi nghĩ nhiều về cái chết, về những thể giới khác chưa biết tới, bất chợt vào những buổi sáng, ánh mặt trởi thật đẹp. May mắn là phòng ngủ hướng đông, nên những tia nắng đầu tiên có thể đáp lên mặt, nhảy múa, rồi bò lên tường và biến mất sau chín giờ hai mươi phút. Thật lạ kỳ, gần đây mỗi sớm đều có con chim lạc, hót véo von cho tới lúc buộc phải ngồi dậy đuổi nó đi, vì phá giấc ngủ khó khăn mà tôi có được.

Đôi khi trong tôi ký ức như những mảnh ghép, có thể tùy biến nó sắp xếp nó thành những khung cảnh, hay cả một thế giới khác, chỉ có tôi và chính tôi trong cái dập dềnh thời gian. Đêm nay, xem lại Đại Thoại Tây Du, không nhắc lại mối tình ngàn năm của con khỉ với Tiên Tử Hà, chỉ là hiểu được cái cảm giác kim cô siết chặt đầu Chí Tôn Bảo khi cố không buông tay Tiên Tử Hà đang rơi khỏi mặt đất khi trúng chiêu của Ngưu Ma Vương.

Có lẽ, bài viết này thật lan man, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng, tôi đã hiểu, thế giới này sẽ như điều bạn muốn, nếu thực sự bạn muốn vậy. Có thể đó là một sự ám thị, hoặc giả rằng bạn đã tìm thấy một giao thức mới. Giao thức để bạn dần biết mình là ai, và con đường sắp tới, kể cả những cuộc đời khác bạn đã từng sống...

Vài ngày nữa thôi, tạm biệt hai ngàn không trăm  hai mươi mốt !

(Tuệ Hoan - 25/12/2021)

Bạn bè có thể  tặng tác giả một ly cà phê đen đá qua Momo (quét mã gửi cà phê):