OBLIVION - Một câu chuyện khó quên...
“…Oblivion là một bộ phim viễn tưởng, hành động và tâm lý Mỹ năm 2013, do Joseph Kosinski làm đạo diễn kiêm biên kịch và sản xuất. Oblivion dựa theo một tiểu thuyết cùng tên của Joseph Kosinski và Arvid Nelson làm tác giả và có sự tham gia của dàn diễn viên Tom Cruise, Andrea Riseborough, Olga Kurylenko và Morgan Freeman. Bộ phim lấy bối cảnh vào năm 2077, sau khi thế giới bị người ngoài hành tinh xâm lược thì tất cả loài người được đưa đến hành tinh Titan để sống (theo suy nghĩ của Jack), chỉ còn chàng chiến binh Jack Harper là được giữ lại. Anh và người yêu mình được lệnh hợp tác với nhau để chiến đấu chống lại bọn quái vật hung tợn, sau này Jack tình cờ cứu mạng một cô gái xinh đẹp tên Julia trong chiếc phi thuyền bị hỏng, cô ta đã cho anh nhớ lại những ký ức bí ẩn của anh và cùng anh đi khám phá nó…” (wikipedia, hết trích).
Xem xong phim, gợi nhiều suy nghĩ, có thể liên hệ với đời thực, dù câu chuyện vốn dĩ giả tưởng. Vài ví dụ như sau:
1. Có khi nào, vào một buổi
sáng thức dậy, bạn nhận ra, cái thế giới, cái suy nghĩ lâu nay khiến bạn cho là
đúng, thì nay nó không còn là như vậy. Chắc rẳng nhiều bạn cũng đã từng vậy.
Trong phim, Jack là vậy đó, khi anh cứu được cô gái mà anh ngờ ngợ mình rất
quen, và được dắt đến gặp những con quái vật trên trái đất, anh ngỡ ngàng nhận
ra, họ là người, và chính anh chỉ là một bản sao vô tính được cổ máy ngoài hành
tinh nhân bản. Nói cách khác, Jack là một trong những hàng trăm, hàng ngàn
phiên bản được nhân bản vô tính, bị xóa đi trí nhớ, và bị “nhồi sọ về nhiệm vụ
cao cả là canh giữ, bảo vệ trái đất – vùng đất bị lãng quên sau cuộc chiến. Nó
gợi cho tôi nhớ đến đất nước Triều Tiên, nhớ đến hàng hàng lớp lớp những người
lính nhịp chân đều cao ngang háng, một thứ nhân bản thuần túy về tư tưởng ở đất
nước này.
2. Nhân vật chính là Jack
Harper – kỹ thuật viên số 49, có thể có sự khác biệt so với các Jack Harper
khác, đó là những hoài niệm vụn vặt vẫn còn trong trí óc của anh, anh vẫn nhớ,
thậm chí còn có một căn nhà trên vùng đất quên lãng, mà thỉnh thoảng anh hay
ghé đến đó để relax. Nói cách khác, đó là một con người lãng mạn, và chính sự
lãng mạn khiến anh khác biệt với Vika (cũng là người nhân bản) – kỹ thuật viên
cùng nhóm và cùng sống với anh. Chính vì sự lãng mạn, nên Jack 49 luôn khao
khát tự do, mong muốn khám phá về trái đất, cố tìm lại những ký ức, dĩ vãng mà
có thể anh đã từng có trước khi bị tẩy não (theo suy nghĩ của anh). Nói cách
khác, lãng mãn khiến tư tưởng tự do, từ đó nó khiến con người mong mỏi và tìm
kiếm tự do. Một sự cởi trói, phá bỏ nhà tù tư tưởng. Trong khi Vika sống theo sự
“nhồi sọ” của cỗ máy ngoài hành tinh, cô sợ hãi và không bao giờ muốn rời khỏi
trạm, kể cả khi được Jack thuyết phục.
3. Trong phim, có một khu vực,
mà Jack 49 được khuyến cáo không bao giờ được vượt qua, vì đó là vùng nhiễm xạ
cực lớn, nó được phân định rõ trong các thiết bị hướng dẫn bay, cũng như tại trạm
kỹ thuật. Mặc dù, rất muốn vượt qua, nhưng vì lý do sinh tử, nên bao lần Jack
cũng bay sát đường biên. Cho đến một ngày, Jack trốn chạy cùng Julia khỏi những
máy bay không người lái, trong hoàn cảnh vô thế, và bị va chạm khiến máy bay của
anh đi vào vùng cấm. Kết quả, anh không chết, và điều bất ngờ xảy ra khi anh
nhìn thấy Jack 52 đang bảo dưỡng các thiết bị trong vùng cấm. Và từ đó, anh hiểu
bản thân của mình là ai, một con người nhân bản vô tính trong hàng trăm, hàng
ngàn phiên bản khác.
Sự thực, cỗ máy ngoài hành
tinh có khuyến cáo như vậy thực ra là để che đậy, vì đó là vùng thuộc phạm vi
phụ trách của Jack 52. Và cũng có hàng trăm, hàng ngàn vùng cấm khác trên trái
đất, nó được đặt ra như vậy, để các Jack không bao giờ thấy nhau, nhận ra nhau,
để biết mình là ai. Và suốt một thời gian dài, các Jack tuân thủ triệt để, cho
đến khi Jack 49 vô tình vượt qua vùng cấm để nhìn thấy Jack 52.
Cuộc sống của chúng ta, có
biết bao nhiêu vùng cấm mà chúng ta không dám vượt qua, nhứt là những vùng cấm
về mặt tư tưởng, về nhận thức, về tư duy… và kẻ đã tạo ra những vùng cấm đó,
cũng nhằm mục đích nô lệ hóa những kẻ tôn trọng vùng cấm. Chúng ta chỉ nhận ra
bản thân mình, biết mình là ai, khi và chỉ khi dũng cảm bước qua vùng cấm trong
mỗi con người.
4. Và khi Jack 49 cùng
với viên chỉ huy của nhóm người còn lại trên trái đất xâm nhập vào cỗ máy
ngoài hành tinh. Sự thực, bên trong, chỉ có máy móc, và thậm chí có một khu vực
chuyên nhân bản Jack và Vika. Hoàn toàn không có lấy một sinh vật ngoài hành
tinh nào khác. Tất cả chỉ là máy móc, máy móc nhân bản con người, con người
tuân thủ quy định của máy móc. Rất hoàn hảo, con người bị nô lệ bởi máy móc. Và
chuyện đó chẳng còn lạ với thực tế cuộc sống hôm nay.
Tôi chỉ nói một chuyện nhỏ
cá nhân của tôi thôi, ví như buổi sáng vào toilet, nếu ko có smartphone là tôi
chịu không được, thậm chí cũng không thể đi cầu được.
Tôi tưởng điều đó chỉ riêng
tôi, nhưng không phải, vì cũng có khá nhiều bạn giống như tôi. Sự phụ thuộc vào
máy móc của chúng ta ngày càng rõ rệt. Thử đi, một ngày 8h, bạn có ôm máy tính
không? rồi về nhà có ôm máy tính, hay coi ti vi không???? Điện thoại thì chắc
là 24/24 rồi. Sự phụ thuộc ngày một rõ ràng, đến nỗi, có những người không hề
thấy hiện hữu ngoài đời, nhưng facebook của họ luôn sáng đèn.
5. Ký ức rõ ràng là một đám
mây của trí nhớ, vì nó là mây, cho nên người ta chỉ có thể xóa trí nhớ, nhưng
không thể nào xóa được ký ức. Nó như đám mây, thổi thì bay, bay một hồi thì sẽ
lởn vởn quay lại, chả bao giờ mất đi. Và vì ký ức còn được mã hóa trong gen,
nên Jack 49 mới nhận ra Julia là vợ của mình, sẳn sàng hy sanh tánh mạng để bảo
vệ trái đất. Vì còn ký ức, nếu vài năm sau đó, Jack 52 đã quay về tìm Julia,
người vợ của Jack.
Vì vậy, ký ức chẳng thể nào
xóa nhòa được, dù nó hào hùng hay bi thương, thì không thể có thế lực nào, kỹ
thuật siêu phàm nào hủy bỏ được nó. Có lẽ ký ức đã khiến con người tốt đẹp hơn
xuyên suốt nhiều thời kỳ.
6. Có lẽ bộ phim hơi hướm một
chút về triết học và tôn giáo, nó khơi gợi cho người xem nghĩ đến câu hỏi: tôi
là ai? hay nói cách khác, là một sự tự nhận thức về chính bản thân của mỗi người,
về sự hiện hữu và lý do hiện hữu trên cõi đời này.
Nói chung là một bộ phim
đáng xem và dễ xem, bạn cứ thử và hãy cảm nhận theo cách của riêng mình…